truyen thu mua vo truoc
Nhiều khách hàng cho biết, dù xăng trong bình chưa hết nhưng vẫn tranh thủ đi mua vì ngày 11/10 là kỳ điều chỉnh mới, giá xăng dầu rất có thể tăng mạnh do giá thế giới gần đây đang lên cao. //vtc.vn/ha-noi-nguoi-dan-un-un-xep-hang-cho-mua-xang-truoc-gio-tang-gia-ar706357.html. Mưa to
Sách Nguyễn Văn Xuân - 22 truyện ngắn trước 1945 do Vũ Đình Anh sưu tầm và biên soạn vừa được NXB Đà Nẵng ấn hành tháng 9-2022 đã lấp dần những khoảng trống trong văn nghiệp của Nguyễn Văn Xuân giai đoạn trước Cách mạng tháng Tám 1945. Nguyễn Văn Xuân là nhà văn, học giả thân thuộc với vùng đất, con người xứ Quảng.
Trong khi đó, Không phải huyền thoại là cuốn tiểu thuyết lịch sử đầu tiên về đại tướng Võ Nguyên Giáp. Cuốn sách xây dựng một chân dung văn học sống động, cùng những trăn trở của một nhân vật lịch sử trước thời cuộc, khác với hình ảnh Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã được biết qua các loại hình văn học nghệ thuật khác.
Vay Nhanh Fast Money. Lê Thượng Thần và vợ mình ly hôn chỉ chớp mắt đã trôi qua năm năm, Lê Thượng Thần đã khiến công ty chế tác của mình phát triển vượt trội, sự nghiệp suôn sẻ thuận lợi thăng tiến không ngừng, những chế tác của anh rất ăn khách được khán giả trầm trồ khen giao du ngày càng rộng rãi, biết vô số nam nữ, đi xã giao vô số bữa tiệc, uống vô số tối nay anh mới chỉ uống duy nhất một ly, còn chưa say đến mức sinh ra ảo giác chứ?Tối nay anh đến cũng là để xã giao, nhà hàng này không khí cũng khá cao nhã, có trình diễn Piano, nên anh chuyên tâm hơn một chút, dù sao bữa cơm này cũng liên quan đến tình hình sống chết của anh, thế nhưng anh lại liêntiếp mất hồn. Ánh đèn là nguyên nhân làm anh mất tập chung sao? Người nghệ sĩ ngồi trước đàn dương cầm chơi đàn ở trong phòng ăn, cho anh cảm giác rất giống đêm ly hôn hôm đó . . . ."Anh Lê, anh làm sao lại không ăn gì vậy?" Giọng nói mềm mại xuất phát từ cô gái trẻ tuổi ngồi phía đối diện với anh, cô tên là Tịch Na năm nay hai mươi tuổi, cô là một ngôi sao nữ mới nổi tiếng gần đây, gương mặt trang điểm đậm, nhìn rất xinh đẹp mỹ nhìn anh với ánh mắt rất nhiệt tình, giống như cô gái trẻ nhìn thấy thần tượng trong mộng của mình, hoặc là một người đói bụng mười ngày nhìn thấy một bữa tiệc đầy đủ các loại đồ ăn thức uống mắt kia hại dạ dày của Lê Thượng Thần co lại chỉ còn cỡ một quả bóngbàn. Anh lễ phép mỉm cười. “Có thể do thời tiết nóng nực, nên anh không có khẩu vị." Khi mình bị coi như một món ăn ngon thì người nào có thể ăn được đây?"Anh cảm thấy nóng à? Có lẽ máy điều hòa nhiệt độ không đủ mạnh, để em gọi phục vụ điều chỉnh lại nhiệt độ.""Không, không cần. Do gần đây, công việc của anh gặp nhiều vấn đề, anh cảm thấy rất áp lực, nên không muốn ăn.""Em hiểu rõ, cho nên mới hẹn anh tới đây để ăn cơm, muốn cho anh được vui vẻ. Ai, đều tại những người đó làm hại, bộ phim do anh chế tác rất tốt, tất cả mọi người đều muốn có cơ hội giành được vai nam chính, không giành được thì chính mình chịu thua đi, tại sao lại có thể dùng thủ đoạn lén lút để trả thù anh? Đầu tư được một nửa đột nhiên lại rút vốn ra, rất không biết điều!"Anh cười khổ."Ai, anh cũng rất bất đắc dĩ." Một số bạn học sinh nữ nói giới văn nghệ gần đây rất huyên náo, sóng gió xôn phim anh chế tác luôn đảm bảo tương đương với tỉ lệ người xem TV, rất nhiều người muốn có được một vai diễn trong chế tác của bộ phim mới nhất do anh chế tác gần đây, vai nam chính có hai người được đề cử tranh đoạt, thứ nhất là con trai độc nhất của một lập ủy nào đó, một người khác là cháu ngoại của vị trưởng bối từng dìu dắt anh tiến vào giới văn nghệ, hai người tranh chấp không ai dành được vai chính, cuối cùng lập ủy vận dụng quan hệ của mình để tạo áp lực, dồn ép bức lui đối thủ, để cho con trai độc nhất của ông ta được làm nhân vật diễn xuất chính của bộ vì thế mà phải liên tục nói xin lỗi vị trưởng bối kia, đối phương tỏ vẻ không để ý, vẫn sẽ xuất vốn hợp tác cùng anh trong tác phẩm mới, nào có thể đoán được ông ta đầu tư được một nửa, rồi đột nhiên nói muốn rút lại vốn đầu tư để cho công ty anh tự quay vòng. Kỳ lạ là, anh nhờ giúp đỡ bạn bè, mọi người trăm miệng một lời nói tình hình kinh tế căng thẳng, họ rất muốn giúp đỡ nhưng lại không thể giúp được đắc tội với người không nên đắc tội, chỉ có thể chấp nhận. Nhưng, bộ phim đã hoàn thành được một nửa, còn vượt qua dự trù của anh, anh đã sớm đầu tư toàn bộ số tiền mà anh có, bây giờ trong tay anh không còn dư đồng nào, nếu không có đủ số tiền lấy thừa bù thiếu, trong vòng nửa tháng, việc quay phim sẽ bị ngừng mắn, trời không tuyệt đường người, anh bất ngờ tìm được kim chủ —— đó là cha của Tịch Na. Nghe nói cha Tịch đã từng qua lại với xã hội đen, làm đại ca xã hội đen chính là có sự khác biệt, lập ủy cũng phải nể ông ta ba phần, dĩ nhiên ông ta cũng không để một trưởng bối nho nhỏ trong giới văn nghệ vào mắt. Tịch Na nói, ba em nghe nói đến hoàn cảnh khó khăn của anh, nên ông đã đồng ý ra tay giúp đỡ nếu anh muốn nhận được sự trợ giúp từ ba em phải chấp nhận một cái giá khá cao."Xã hội thật là đáng sợ, chuyện lục đục đấu đá lẫn nhau rất nhiều, giống như ba em nói, làm việc ở trong xã hội, ba phần dựa vào thực lực, bảy phần còn lại là phải biết dựa vào các mối quan hệ." con mắt Tịch Na lóe sáng. "Rất tốt a, anh gặp được em, nếu anh biết em sớm một chút, bây giờ cũng sẽ không phiền toái như vậy!"Biết cô phiền toái của anh mới bắt đầu càng nhiều hơn ."Đúng vậy, chúng ta bây giờ có thể bàn đến vấn đề tiền đầu tư rồi chứ——""Em vẫn rất thích anh, em đã theo dõi tin tức của anh từ lúc anh mới bước chân vào giới văn nghệ, khi đó anh chỉ là một ngôi sao nam rất cuốn hút, em đã thu thập tất cả những bài báo viết, áp-phích về anh——""Đó là chuyện thật lâu trước đây." Đôi mắt của Tịch Na bỗng nhiên lóe sáng, Lê Thượng Thần xem ra rất cần tiền, dùng tiền đổi lấy mạng sống của anh có khi anh cũng chấp nhận."Đối với em mà nói mỗi một ngày trôi qua là một ngày em nghĩ đến anh! Anh rất cuốn hút khiến em không có lúc nào dừng si mê anh , không ngờ đến em sẽ tiến vào giới văn nghệ, còn được tham gia vào bộ phim do anh chế tác, mặc dù chỉ là một vai diễn phụ, em vẫn cảm thấy rất vui mừng, rất vui mừng, rất vui mừng đó!""Nếu như anh đồng ý làm bạn trai của em, dù em chết ngay cũng không còn tiếc nuối!"Lê Thượng Thần cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại, anh cười khổ. "Em vẫn còn nhỏ tuổi, không nên nghĩ như vậy, tương lai em còn có thể gặp được rất nhiều người đàn ông tốt hơn anh ——""Anh chính là tốt nhất! " Tịch Na nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái và ái mộ. "Một lát chúng ta đến Par¬ty có được hay không? Tối nay, bạn em tổ chức Par¬ty sinh nhật, em đã nhận lời đến dự, anh đi cùng em có được không?""Chỉ sợ anh quá già rồi, không thích hợp với những nơi đó." Anh thầm than, tại sao cơ hội sống duy nhất của anh lại nằm trong tay của cô bé này? "Chúng ta vẫn nên nói đến vấn đề tiền đầu tư, bộ phim này cũng là lần đầu tiên em tham gia diễn xuất, em không hy vọng chuyện này mau chóng đượcgiải quyết sao?"Tịch Na cong cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn, nói "Em nói rồi mà..., chuyện tiền đầu tư anh không cần phải lo lắng, ba em thương em nhất, em chỉ cần nói một tiếng, bao nhiêu tiền ông ấy cũng sẽ cho.""Như vậy, anh sẽ tìm thời gian thích hợp để đến thăm hỏi ba em, ngày mai có được không?""Ai, anh nghe không hiểu ý của em rồi, anh không cần phải đi thăm hỏi ba em, bởi vì, dù sao anh cũng chỉ là người chế tác trong bộ phim mà em đóng, không phải là gì của em cả, ba em sẽ không giúp anh. Nhưng, nếu như anh là bạn trai của em, ba em nhất định sẽ bỏ tiền ra giúp anh, giống như lúc trước ông ấy giúp người bạn trai cũ của em mở một cửa tiệm vậy, ông ấy sẽ coi anh như người nhà mà quan tâm, chăm sóc."Nói cách khác, nếu không trở thành bạn trai của cô bé này, cho dù anh có điđến nhà họ Tịch biểu diễn nuốt kiếm và nhảy qua vòng lửa cũng không lấy được một xu."Em nói là bạn trai trước của em từng bắt cá hai tay sao?" Anh từng xem bài phỏng vấn Tịch Na trên báo, cô ta từng nói đến tình hình của mình, anh nhớkết quả của người đàn ông kia là ——Tịch Na cười quyến rũ. "Đúng vậy, lúc đó biết hắn ta bắt cá hai tay em thật đau lòng, em liền bảo với ba lấy lại số tiền đã bỏ ra giúp hắn ta, ba em nói, tiền đã dùng để mở tiệm, lấy lại thế nào được? Nói là nói như vậy, kết quả ông đã phái người đi đập nát cửa tiệm rồi đánh cho tên đầu heo bắt cá hai tay đó một trận nhừ tử, anh xem, ba em có oai phong không?"Quá khủng khiếp chứ? "Cho nên, nếu anh và em giao du qua lại với nhau rồi lại chia tay, ba em chắc cũng sẽ đến đập studio của anh, thuận tiện cắt đứt luôn gân chân của anh, phải không?""Không có, nếu anh đồng ý quen với em, em cũng không nỡ chia tay với anh đâu !"Lê Thượng Thần cười khổ. "Tịch Na, chúng ta chênh lệch nhau quá nhiều tuổi, anh cảm thấy làm như vậy không được, ba em sẽ đồng ý chứ?""Ba em sẽ không quản lý việc em quen bạn trai, ông ấy nói chỉ cần đối phương thương yêu em là tốt rồi. Ai da, anh rốt cuộc đang do dự cái gì? Em không đủ xinh đẹp sao? Anh quen với em, em sẽ bỏ tiền giúp anh quay phim, hay là anh sợ ba em? Hay là chúng ta trước tiên chưa cần làm người yêu vội, dù sao bạn bè cũng có thể làm rất nhiều chuyện, em bảo đảm, chỉ cần anh ở cùng em một đêm, anh sẽ muốn làm bạn trai của em ngay lập tức. Anh đừng sợ, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm." Cô nói như vậy đã ám hiệu cho anh quá rõ ràng..., còn thiếu điều chưa nói là cô thuê một căn hộ cách nơi này không xa lắm, chỉ cần đi xe mười phút là tới.
Trong nhà hàng cao cấp ánh đèn nhu hòa, tiếng Piano độc tấu nhẹ nhàng lướt qua, bên trong nhà hàng được thiết kế tinh xảo trang hoàng, bàn nàytiếp bàn kia, đều là những đôi nam nữ ăn mặc hợp thời đàn ông ngồi một mình một góc, đọc tạp chí trong tay. Anh có màu da trắng ngần, diện mạo tuấn tú, anh đeo một chiếc kính, dưới gọng kiếng màu vàng kim là một đôi con ngươi đen sâu thâm thúy, lông mày hơi có vẻ góc cạnh, có thể thấy được anh là một người có tính cách cứng rắn,vững vàng và có nghị lực, nhưng ánh mắt của anh rất ấm áp, đôi môi mỏng thường hiện ra những nụ cười mỉm, làm anh trông có vẻ rất tự nhiên và lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, trên tay anh đang cầm một ly nước kề sát môi, chỉ uống nước lọc thôi mà dáng vẻ cũng ưu nhã vô cùng, anh nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một công tử trong thời đại hỗn loạn đen bồi bàn đi tới rót nước cho anh lần thứ bảy. Khi anh ngước nhìn thì để lộ ra đôi con ngươi sáng ngời, lông mi thon dài từ từ hạ thấp hướng về phía cô, trên môi là nụ cười mỉm, làm nữ bồi bàn thoáng chốc như ngừng thở, mất đinăng lực nói hóa ban cho người đàn ông này sự anh tuấn thành thục và phong độ mê người không đủ, còn trao cho anh tuổi trẻ hồn nhiên, luôn mỉm cười với đôi má lúm đồng tiền của mình, quá không công bằng nha!Nữ bồi bàn lưu luyến đứng bên cạnh bàn anh không muốn rời đi, ân cần sửa sang lại mặt bàn, hỏi anh có muốn đổi quyển tạp chí khác hay không?Anh khéo léo từ chối, đối với nữ bồi bàn cố ý dùng giọng nói và động tác chân tay mềm mại đáng yêu thì anh lại làm như không thấy, cuối cùng, nữ bồi bàn đành thất vọng tránh bồi bàn đi, Lê Thượng Thần tiếp tục xem tạp chí, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại di động của mình xem có tin tức gì mới không. Anh trông có vẻ rất nhàn nhã, ai cũng không nhìn ra anh thật ra thì đang chờ người, mà người anh đợi vẫn chưa thấy đến, đã trễ tới ba giờ chờ đợi ,là người vợ một lòng anh muốn kết hôn. Hôm nay, tròn một năm kỷ niệm ngày cưới của anh và cô mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại nhộn nhạo cuồn cuộn. Cô đi đâu vậy? Anh đã xác định rõ giờ hẹn với cô, cô cũng bảo đảm với anh chuyến bay đưa cô về sẽ hạ xuống mặt đất sớm hơn giờ hẹn của hai người một tiếng, cô có thể tới chỗ hẹn đúng thời gian, vậy mà hiện tại, anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cô đâu cả?Cô thậm chí còn không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại, nói với anh một tiếng rằng cô sẽ đến trễ bảo anh đừng lo cho cô. Một tiếp viên hàng khôngcòn bận rộn hơn cả người chế tác như anh, ngay cả gọi điện thoại cũng không gọi được cho anh —— thật sự là công việc của cô bận rộn vậy sao?Ở hãng hàng không nơi cô làm việc đâu đâu cũng thấy tràn ngập đều là những trai thanh gái lịch, Từ Lỵ đi xa mười ngày nửa tháng, cô làm những gì bên ngoài, anh không hay biết gì cả, anh chỉ biết trong điện thoại di động của cô thường thấy những tin nhắn mập mờ của những người đàn ông khác mà không phải là của anh, trong hình cũng thường thấy cô và người đàn ông khác ôm ấp thân mật chụp chung, cô giải thích đó là bạn bè của mình, mọi người bay đến những nơi đất khách quê người, tha hương xa xứ, cùng là đồng hương nên chăm sóc lẫn nhau—— ai biết chăm sóc hay là làm những gì khác?3 tiếng có thể có rất nhiều chuyện xảy ra. .. .. .Anh cau lông mày. Thôi, hôm nay là một ngày đặc biệt, không cần nhớnhững chuyện làm mình thêm buồn thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chuyên chú vào quyển tạp chí, cho đến khichuông gió ngoài cửa tiệm vang lên đinh đang, anh ngẩng đầu. Rốt cuộc, bà xã của anh đã Lỵ Hoan vừa vào cửa liền nhìn ngó chăm chú xung quanh toàn bộ phòng ăn, một nửa là bởi vì cô còn mặc đồng phục của công ty hàng không, dưới váy ngắn mang tất chân màu đen với đôi đùi thon dài đẹp mê người kết hợp cùng đôi dày cao gót càng tôn thêm dáng người của cô, một nửa là bởi vì vóc dáng thanh tú của cô. Mái tóc dài được búi cao, lông mi cong vểnh lên, mũi dọc dừa cao, khuôn mặt trái xoan làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp góc cạnh của mình, cô là người được chọn chụp tuyên truyền quảng cáo cho công ty hàng không nơi cô làm việc với tình hình đặc biệt lúc ấy cô được chọn đứng ở chính giữa những người có ngoại hình thấy chồng mình, cô kéo vali hành lý nhỏ đi về phía anh, bước chân không giống như không vội tới gặp anh, giống như quên cô đã trễ hẹn với anh ba tiếng. Lê Thượng Thần cố gắng nhịn bất mãn trong lòng. Một năm trong hôn nhân, anh đã có thói quen đè nén cảm giác chân thật của mình. Từ Lỵ Hoan ngồi xuống đối diện anh. "Xin lỗi, máy bay xảy ra tình trạng khẩn cấp, chúng em vội vàng trấn an hành khách, trong khi đó lại có đứa trẻ đi lạc đường, toàn bộ mọi người đi tìm khắp nơi, em quên gọi điện thoại báo cho anh, khiến anh phải đợi lâu như vậy, xin lỗi.""Ừ, không sao đâu. Dù sao anh cũng đã chờ rồi."Từ Lỵ Hoan thẳng tắp nhìn anh. "anh tức giận sao?""Không có."Cô cắn môi. "Em nói thật. Nếu anh không tin, có thể gọi điện hỏi đồng nghiệp của em ——""Không cần, anh tin tưởng em.""Nếu như tin tưởng em, tại sao sắc mặt của anh khó nhìn như vậy?"Cô đang chỉ trích anh sao? Anh tức cười. "Anh đã đợi em khoảng 3 tiếng, em nghĩ tới anh còn cười được sao?""Nếu như anh cảm thấy lãng phí thời gian, có thể không cần chờ." Thấy sắc mặt của anh xầm lại, cô mới phát hiện ra mình lỡ lời. "Thật xin lỗi, ý của em là, hôm nay kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của chúng ta dĩ nhiên có ý nghĩa quan trọng, nhưng bình thường mỗi một ngày trôi qua ngày nào cũng đều quan trọng, không phải sao? Nếu em có việc không thể tới, anh thật ra thì không cần phải kiên trì chờ em——"."Em không có lỗi, nhưng chúng ta bình thường luôn ai bận việc của người nấy, một tháng không gặp mặt nhau được mấy ngày, nếu không nhân ngày đặc biệt hôm nay giúp gia đình chúng ta xum họp chung một chỗ, anh không biết chúng ta còn lại những gì."Chỉ còn lại một cuộc hôn nhân trống rỗng trên danh nghĩa, giữa hai chúng ta chỉ bằng mặt mà không bằng lòng."Anh biết đấy công việc của em rất bận rộn——"."Đúng vậy, em vĩnh viễn đều bận rộn, với em công việc luôn quan trọng hơn anh, anh chỉ có thể đứng sang bên sự tức giận dâng lên cuồn cuộn trong ngực Từ Lỵ Hoan, cô cố gắng nhịn mấy câu quật cường xuống không nói cũng phát hiện mình không giữ được bình tĩnh, nói những lời vô cùng sắc bén, nên giọng điệu của anh lập tức dịu xuống. "Xin lỗi, anh thừa nhận anh chờ quá lâu, nên có chút mất hứng. Anh biết rõ em rất bận, anh không trách em.""Là em không tốt, anh không cần phải nói xin lỗi." Cô phối hợp thể hiện cảnh hòa hợp giữa hai người bằng nụ cười giả tạo, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy chua họ như vậy không biết đã bao nhiêu lâu? Đầu tiên là bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó được gặp mặt nhau nên hai người không muốn gây gổ với nhau, cho dù không vừa lòng đối phương rất bận rộn, nhưng cũng lựa chọn im lặng chịu đựng, họ cho rằng như vậy là thông cảm với nhau, nên oán giận chất chứa trong lòng càng ngày càng nhiều mà không có chỗ để giải tới bây giờ, bọn họ cũng luyện thành bản lĩnh nghĩ một đằng nói một nẻo, anh rõ ràng mất hứng, nhưng lại giả vờ thông tình đạt lý với cô, còn cô rõ ràng rất muốn hỏi anh tuần trước đi đến nhà cô minh tinh trẻ nào đó ở qua đêm bị chụp hình là chuyện gì xảy ra, nhưng lại không hỏi khổ sở nghĩ, có lẽ anh cho là cô bay tới bay lui trên bầu trời không có thời gian xem báo chí đi? Thật ra thì cô đều có lưu ý, anh ở giới văn nghệ muôn màu muôn vẻ, hấp dẫn các cô gái trẻ khắp nơi, anh và cô nữ minh tinh nào đó gặp mặt, rồi còn tham gia Party người mẫu gì đó, cô đều rõ ràng. Anh luôn nói với cô rằng anh là vì sự nghiệp, không thể không xã giao,nhưng sao lại xã giao đến tận phòng ngủ của người ta, thật đúng là chăm chỉ làm việc. . . . . .Tim của anh, đã sớm không có ở đây, hôn nhân không còn tình yêu, bây giờ so đo kỷ niệm ngày kết hôn gì chứ?Nhưng cô vẫn mua quà tặng anh nhân ngày kỷ niệm. Cô có nhớ rõ hôm nay."Em có quà tặng dành cho anh." Cô lấy từ trong vali hành lí ra một cái hộp nhỏ được đóng gói xinh đẹp."Ách, cám ơn." Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, không ngờ tới cô để tâm như vậy. Anh mở hộp ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay, anh hơi kinh ngạc, anh từng nói qua thích một chiếc đồng hồ đeo tay, không ngờ cô còn nhớ cầm đồng hồ lên, phát hiện trong hộp còn có một trang giấy, mở ra nhìn vào, anh ngây ngẩn cả người ——là giấy thỏa thuận li Lỵ Hoan nói "Em đã nghĩ rõ ràng, ban đầu kết hôn vì quá xúc động, chúng ta đều muốn có sự nghiệp của riêng mình, cả hai đều muốn ra môi trường bên ngoài để phát triển sự nghiệp, không thích hợp với cuộc sống gia đình, ly hôn đối với chúng ta là tốt nhất. Mặc dù trước khi kết hôn không có thỏa thuận, nhưng mà chúng ta đều có sổ tiết kiệm riêng của mình, muốn phân chia tài sản rất nhanh, hi vọng tối nay anh có thể ký tên ngay, sau đónhờ luật sư xem xét chi tiết cụ thể như vậy có thể không?"Nhịp tim của cô đập thật nhanh, anh sẽ đồng ý chứ? Bất kể như thế nào, cô cũng đã quyết định rồi, sẽ không thay nhìn cô, vẻ mặt trống rỗng, anh chậm rãi nâng tay phải lên, che kín mặt ——sau đó, anh rất kinh ngạc. Anh lại cười? Cô phỏng đoán qua phản ứng của anh, anh sẽ phải tức giận, sẽ chất vấn cô nguyên nhân, sẽ hoài nghi cô đang nói đùa, có lẽ sẽ rất tức giận, nhưng anh vẫn cười?Chợt nghe anh nhỏ giọng cười, trong tiếng cười có hoang đường, có ngạc nhiên, có không thể tin, nhưng lại không có tức giận. Một lát sau, anh mới ngưng nhàn nhạt mở miệng "Thật ra thì, anh cũng tính đêm nay đề cập chuyệnly hôn với em.""Thì ra là anh cũng muốn ly hôn à?" Từ Lỵ Hoan cười lớn, cô liên tục suy tính một tháng mới làm ra quyết định này, thế nhưng anh lại chẳng hề để ý nói ra khỏi miệng, thì ra là, chỉ có cô đang giãy dụa, không bỏ được, mà anh đã sớm bỏ qua cô."Em nói không sai, chúng ta đều không thích hợp với hôn nhân, ban đầu thật sự là vì yêu nhau say đắm, bởi vì ở chung với em có cảmgiác quá tốt nên anh không suy nghĩ nhiều liền cầu hôn với em." Lê Thượng Thần cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai, anh dùng sắc mặt bình tĩnh che giấu đi chua sót hỗn loạn trong lòng của mình. Thì ra là, anh vẫn còn để ý đến cô, nếu không anh sẽ không cảm thấy khó chịu như anh không cho phép mình đáng thương, anh không muốn ăn nói khép nép ở trước mặt người đàn bà của mình."Đúng vậy, thời điểm quyết định kết hôn với anh, em cảm thấy thật vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, giống như chuyện của kiếp trước vậy." Từ Lỵ Hoan mỉm cười, nếu anh không quan tâm, cô cũng có thể giả bộ như không để ý đến."Thế nào cũng không ngờ đến, sau khi kết hôn, chúng ta ngược lại càng ngày càng xa cách.""Hết cách rồi, có thể chúng ta đều không thích hợp với hôn nhân ? Nhất là anh."Con ngươi của anh chợt lóe mà không dễ phát hiện. "Anh xem em cũng vậy, bay ra ngoài giống như quên hết tất cả mọi thứ không còn nhớ mình đã có gia đình, về nhà em cũng không quan tâm đến anh. Em bay ra ngoài nơi đất khách, cũng không thiếu đàn ông—— không thiếu người để bầu bạn, sẽ không nhớ đến gia đình ấm áp của chúng ta đi?""Em cũng muốn có một gia đình ấm áp để cho em nhớ nhung! Nhưng anh luôn không có ở nhà, em ở nhà có ích lợi gì? Không bằng làm thêm nhiều việc để kiếm tiền." Từ Lỵ Hoan trưng lên nụ cười tiêu chuẩn đầy ngọt ngào của một tiếp viên hàng không, nhưng giọng nói lại chua xót."Anh đừng làm ra dáng vẻ giống như rất uất ức, em không có ở đây, anh cũng không cô đơn tịch mịch, luôn có những nữ minh tinh mô-đen, xinh đẹp, hẹn anh... anh không phải hàng đêm vẫn sênh ca sao?""Anh cũng là bởi vì em luôn không có ở nhà, anh không thể làm gì khác hơn là ra bên ngoài phát triển, mỗi ngày về nhà chỉ có một mình anh, có lúc anh còn cho là mình vẫn độc thân." Anh dùng từ ngữ hàm súc, nhưng giọng đầy châm chọc."Trước khi kết hôn em đã nói qua với anh, dù em lập gia đình nhưng vẫn sẽ nhiệt tình với công tác của mình, sẽ không nghỉ việc.""Anh không muốn em nghỉ việc, nhưng em xem một tháng em ở nhà được mấy ngày, em nghĩ ai có thể chịu đựng được như vậy."Vậy anh không để ý đến thân phận của mình đã kết hôn rồi còn lêu lổng bên ngoài với một đám đàn bà, như vậy ra cái gì chứ? Từ Lỵ Hoan không muốn tranh cãi tiếp vấn đề vô ý nghĩa này, đẩy giấy thỏa thuận ly hôn qua chỗ anh. "Anh có ký hay không?"Tay trái của anh mở ra, lòng bàn tay hướng lên. "Em có thể cho anh mượnbút không?"Cô tìm ra bút, đặt vào trong tay anh. Anh cầm bút, cơ thể anh liền bất ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của anh, anh đang đưa mắt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy quyến rũ của anh, có chút u buồn, có chút cô đơn, giống như tâm sự nặng nề, làm cho nhịp tim của cô trong nháy mắt rối dù thất vọng, không vừa lòng với anh, nhưng cô sẽ không sợ hãi vì anh, có lẽ cô còn yêu anh, nhưng cô không có cách nào mà dâng hiến cả cuộc đời mình cho một người đàn ông đã không còn thuộc về cô, cô có rất nhiều điều bất mãn với anh nhưng cũng đều làm như không thấy. Lại nói, bọn họ mỗi người có một công việc riêng, cũng không ai chịu nhượng bộ ai, cuộc sống giữa hai người có sự khác biệt quá lớn, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng phải đi đến kết Thượng Thần thu tay lại, lòng bàn tay bị cô lơ đãng chạm qua, mơ hồ nóng rực. Cô vẫn có thể làm cho anh dao động, một cái đụng chạm nho nhỏ cũng có thể khiến cho anh có phản ứng, nhưng lòng của cô đã sớm không còn yêu anh. Anh chán nản, gần mất đi thì mới phát hiện mình vẫn còn lưu luyến, nhưng bây giờ, cũng đã quá vuốt bút. "Không ngờ chúng ta cực kỳ ăn ý muốn cưới nhau, đồng thời lại cùng nhau nói ly nhếch môi, cười như không cười, từ chối cho ý kiến."Sau khi ly hôn, em có tính toán gì?""Tiếp tục làm công việc của mình bay đi đó đây, em muốn làm một tiếp viên hàng đầu, một năm bay mười hai tháng, kiếm thật nhiều tiền." Cô cảm thấy có chút mất mát, khi nghĩ đến mỗi lần trở về nhà sẽ không còn nhìn thấy anh nữa, cô định dùng công việc để lấp đầy cuộc sống, như vậy sẽ không nghĩ quá nhiều."Em cẩn thận một chút, chớ làm việc mệt quá." Nhớ tới cô là một người có cá tính mạnh mẽ, anh có chút lo lắng. "Em biết điện thoại di động của anh rồi đấy, cần gì có thể gọi cho anh, nếu không tìm được anh, em cũng có thể gọi cho trợ lý của anh, hoặc là ——""Đủ rồi đủ rồi, em sẽ tự chăm sóc mình, không cần anh lo lắng." Cô buồn cười. "Có người giống như anh, muốn ly hôn rồi, vẫn giúp đỡ vợ trước như thế sao?""Có lẽ là trên toàn thế giới này chỉ có mình anh là người chồng trước cực kỳ có lương tâm thôi." Anh nhìn cô, một lần cuối cùng đưa mắt nhìn cô thật sâu,lặng lẽ cất giấu tất cả sự không muốn xa rời trong lòng đó, anh nắm bút, hơi chần chờ, rồi ký tên của mình lên giấy thỏa thuận ly hôn.
Từ nhỏ, khát vọng được yêu, được tiếp nhận, Lê Thượng Thần không ngờ gặp được tình yêu thì anh lại xoay người chạy anh nói chuyện phải tuyệt tình, đem giới hạn của hai người kéo dài ra. Cô phải bảo vệ con trai, ước gì anh đừng tới quấy nhiễu, quyết không chủ động đi tìm anh, cho nên lần này phải hoàn toàn kết tâm anh như có một phần theo đó mà chết núi trước, anh tới nhà gỗ của Tịch Na, mới biết đêm hôm qua cô đã trả phòng, em họ nhờ quản lí sơn trang nói lại, cậu muốn mang Tịch Na thất tình đi chơi một hai vậy anh xuống núi một mình, không phải ần đầu tiên lái xe một mình, nhưng là lần đầu tiên anh cảm thấy cô đơn như đi thẳng đến phòng chụp ảnh, lập tức lao đầu vào công việc. Anh không ở đây mấy ngày, tổ kịch bản vẫn làm việc thuận lợi, anh lại trở về công ty, xử lí công việc, đêm khuya mới về đến thư hai, sáng sớm anh lại đến phòng chụp ảnh, bận đến nửa đêm canh ba mới về nhà nghỉ ngơi. Anh lợi dụng công việc bận rộn, giải sầu nhưng cũng không thoát khỏi sự cô rất mệt, đến mức sáng hôm sau bảy giờ chuông cửa vang lên thì anh vẫn còn ngủ mê man. Chuông cửa liên tục vang lên trong năm phút, anh mới mặc áo ngủ, nửa tỉnh nửa mê đi mở chính vừa mở, ngoài cửa rõ ràng là Từ Lỵ mặc áo sơ mi màu tím mỏng manh, nút áo sơ mi mở thật thấp, đường cong trước ngực như ẩn như hiện, váy bò bao quanh chiếc mông tròn vểnh lên của cô, giày xăng đan cao ba tấc khiến cho đùi đẹp của cô càng lộ vẻ thon dài. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt đeo một cặp mắt kính. Mặc dù bên cạnh là một bé trai, nhưng cô tuyệt đối không giống một người mẹ, ngược lại giống như nữ minh tinh hiện đại quyến rũ. Cô thật đẹp, đẹp đến không chân thật, Lê Thượng Thần lo lắng, cho là mình chưa tỉnh ngủ, cô đi vào trong giấc mơ của anh con trai ngiệt tình gọi to với anh. “Ba, buổi sáng tốt lành!”“Chào buổi sáng.” Từ Lỵ Hoan ung dung đi vào nhà anh. “Oa, anh ở trong cao ốc này thật không tệ! Nơi ở tốt, quang cảnh đẹp, anh là nhờ phòng thiết kế nào làm vậy? Em đoán xem... là phong cách Bắc Âu! Em cũng thích phong cách này, đơn giản thuận tiện, tiếc là không được tốt lắm, có cảm giác thật lanh lẽo.”Anh mờ mịt nhìn cô đi lại trong phòng, vẫm cảm thấy mình đang nằm mơ.“Nhân viên quản lí của tòa nhà này rất có trách nhiệm, em vừa rồi mới giải thích với ông ấy thật lâu, ông ấy không tin em là vợ trước của anh, kết quả em vừa đưa Tiểu Mị ra, ông ấy liền để em đi.” Cô cười hì hì. “Con trai anh rất giống anh, anh muốn đổ cho người khác cũng không được.”“Em... tìm anh có việc?”“A, bởi vì em phải cùng Phương Phương đi Đạm Thủy, tạm thời không tìm được người chăm sóc con trai, có thể giao Tiểu Mị cho anh không?”Anh vẫn chưa hoàn toàn tình táo, vừa nghe liền sửng sốt. “Bảo mẫu đâu?”“Bảo mẫu ngã bệnh, lại bị cảm, không thể chăm sóc con trai.”“Em không tìm người khác chăm sóc nó được sao?”“Không tìm đượ. Không phải anh nói sẽ nguyện ý làm tròn trách nhiệm của một người ba sao? Ba đươc nhiên có trách nhiệm chăm sóc con mình chứ?” Anh á khẩu không trả lời được. “Nhưng anh có việc...”“Vậy thì mang Tiểu Mị theo, anh không cần kết quả quay phim, chỉ đứng ở bên sân làm giám đốc, không phải sao?’“Nhưng anh chưa bao giờ chăm sóc trẻ con, anh không thể chăm sóc được nó!” Đây là mơ, nhất định là một giấc mơ, cô không thể nào dẫn con tới cho anh chăm sóc, cô sợ anh cướp con trai, không phải sao?“Chăm sóc trẻ con không khó, Tiểu Mị rất ngoan. Đồ của nó đều để trong hành lí, nhớ đó, một ngày chỉ được uống một cốc milo, có vấn đề gọi điện hỏi em là được. Được rồi, em đi đây! Lúc về mua cá nước ngọt cho anh!”Cô để lại túi hành lí nhỏ, đóng cửa, mang giày cao gót tự nhiên rời nhà chỉ còn Lê Thượng Thần đang mặc áo ngủ và một bé trai với vẻ mặt mong cúi đầu nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn cười, đi tới cầm tay anh. Tay con trai vừa nhỏ vừa mềm... đây không phải là mơ!Anh vuốt mặt, phát ra một tiếng thở có biện pháp gì? Lê Thượng Thần không còn cách nào khác là mang con trai tới phòng chụp ảnh, dĩ nhiên tạo nên náo động trai cực kì dễ thương người gặp người thích, mỗi người đều muốn chơi cùng với nó, nhân viên nữ làm việc cũng muốn ôm nó, cha anh tuân phi phàm, con trai thì tuần tú lanh lợi, hai cha con như một bứa họa, khiến mọi người ghen chết!Từ Tử Kình rất xấu hổ, dính chặt cha nó, muốn cha ôm. Quá nhiều người đến nhìn nó, nó sợ, cố gắng đem mặt giấu vào bả vai của cha mình, tránh không nhìn người khác, chọc cho mọi người một trận cười trai được chào đón như vậy, dĩ nhiên Lê Thượng Thần rất sung sướng. Sau khi anh tỉnh táo, vẫn không hiểu hành vi kín đáo của Từ Lỵ Hoan khi đưa con trai cho anh, nhưng vẫn rất vui vì được gần gũi với con. Ngoài ra, anh không dám nghĩ quá nhiều, thà tin tưởng cô thật sự không tìm được người chăm sóc, mới đem con cho đó tổ kịch bản bắt đầu vào công việc, Lê Thượng Thần đưa con trai đến một góc. Khắp nơi trong phòng chụp ảnh đều là dây điện và đạo cụ, không thể chơi bóng, thật may Từ Lỵ Hoan đã chuẩn bị vài món đồ chơi và một số thứ nhiều màu sắc, anh chơi cờ nhảy với con trai, sau đó thảo luận nên tô màu gì cho con voi, hoặc đưa con trai đến xem diễn viên đóng phim, trừ lúc con trai mỗi hai mươi phút là nhớ đến milo, anh không ngừng nghĩ cách dời đi sự chú ý của nó, con trai thật sự không khó chăm trưa lúc tổ kịch bản cùng nhau đặt cơm, anh đưa thức ăn trong hộp vào trong bát nhỏ, hai cha con cùng nhau ngồi ăn cơm, anh bất ngờ phát hiện con trai cũng thích ăn đậu phụ như anh, vì vậy liền dặm đậu phụ nhường cho con trai, nhìn nó ăn say sưa, anh có một loại cảm nhận hạnh trưa ăn được một nửa, Từ Lỵ Hoan gọi điện cho anh.“Hai người đang làm gì vậy?”“Ăn cơm trưa, em thì sao?”“Em cũng vậy, bạn bè của Phương Phương có mở một ngôi nhà dân gian ở Đạm Thủy, cô ấy mời bọn tới.”“Ở đó chơi vui không?”“Không tệ! Thật ra em muốn đưa Tiểu Mị tới chơi, sau lại cảm thấy không muốn chăm sóc đứa nhỏ, một mình thoải mái một chút, Tiểu Mị không làm phiền anh chứ?”“Không, nó rất dễ chăm sóc!”“Xem đi? Em đã nói rồi! Anh lo lắng quá nhiều, chăm sóc trẻ con cũng không khó.” Giọng nói của cô vui vẻ, giống như không lo lắng anh có thể không trả con trai lại cho cô.“A Lỵ...”“Hả?”“”Tại sao em lại mang Tiểu Mị đến cho anh?”“Không phải anh muốn ở cùng nó sao?”“Dĩ nhiên muốn, anh rất thích nó.” Chính là bởi vì quá yêu thích, anh sợ mình không thể buông tay, sợ sau một ngày vui vẻ, là cuộc sống càng thêm cô đơn.“Nếu thích, tại sao không nắm lấy?”Hình như lời cô nói chứa đầy hàm ý, nhưng anh không có lời đáp trả.“Được rồi, em muốn đi ăn cơn, em sẽ về sớm một chút, sáu giờ tới phòng chụp ảnh có thể đón Tiểu Mị không?”“Hôm nay anh không muốn ở lại phòng chụp ảnh quá muộn, anh ở nhà chờ em.”Hơn bốn giờ chiều, anh mang con trai về nhà, anh pha milo cho con trai, cậu nhóc vui vẻ xem ti vi, nhưng theo thời gian từng chút trôi qua, càng gần đến sáu giờ, tâm tình anh càng ngờ anh đợi đến sáu giờ rưỡi, Từ Lỵ Hoan mới xuất hiện với một túi rau.“Mới lượn quanh chợ mua thức ăn với Phương Phương, nhiều người quá, thiếu chút nữa không qua nổi.” Cô khom lưng, tiếp được con trai chạy đến, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai. “Từ Tiểu Mị, hôm nay đi quay phim cùng ba, chơi có vui không?”“Chơi rất vui!” Con trai cười sáng lạn.“Sau này có muốn đến phòng chụp ảnh với ba không?”“Muốn!”Tại sao lời nói hôm nay của cô, tất cả đều khiến cho anh có một cảm giác bị tính kế?Cô lại hỏi anh “Buổi tối anh có việc gì không?”“Ăn tối, xem kịch bản, tiếp theo muốn xem tác phẩm mới, rồi nghiên cứu danh sách diễn viên thích hợp.” Đã sớm có thói quen ở một mình vào ban đêm, nhưng lúc này người phụ nữ khiến anh hạnh phúc nhất đang ở đây với con trai, thói quen cuộc sống của anh đột nhiên trống rỗng một cách đáng sợ.“Buổi tối còn có việc sao? Thật đáng thương.” Cô lục lọi ví da. “...A? Em không tìm thấy chìa khóa...” Cô dốc ngược ví da, khoa trương kêu lên “Hỏng rồi, em không thấy chìa khóa đâu! Em không thể vào nhà rồi!”“Không có chìa dự phòng sao?”“Không có!”“Vậy thì kêu thợ khóa thôi.”Nụ cười của cô cứng đờ. “Không cần, em không thích gọi thợ khóa, có người ngoài vào nhà, em sẽ sợ.” Cô chớp chớp đôi mắt đẹp đáng yêu, giả bộ yếu ớt.“Anh có thể chờ thợ khóa với em.”A, mở miệng ngậm miệng đều là thợ khóa, sao đột nhiên anh lại yêu thợ khóa như vậy? Làm cầu cho anh mà con không nhận!“Nơi này của anh có nhiều phòng không? Để cho em ở một đêm là tốt rồi!” Co trăm phương ngàn kế chính là vì câu nói khẽ nhíu mày, vẻ mặt như có điều suy Lỵ Hoan tràn ngập tin tưởng, hôm nay cô cố ý ăn mặc xinh đẹp bắn ra bốn phía, anh luôn ở phái hành động, sống chung ở trên núi ba ngày, anh không phải ngồi hoài không loạn, hiện tại cô chủ động đưa tới cửa, cúng không tin anh cự tuyệt nghe anh thong thả nói “Da mặt của em thật dày.”Cô trố mắt, rồi anh nói tiếp “Anh chưa có gặp qua người nào vừa đánh mất chìa khóa liền trực tiếp muốn ở nhà của người ta.”Mắt của cô đỏ gay, lẽ nào lại thế, sao lại không dụ dỗ được anh? Chẳng lẽ cô già, nhan sắc tụt giảm rồi?Mặc kệ! Cô kín đáo đưa con trai cho anh, tuyên bố “Cứ như vậy, tối nay em và Tiểu Mị sẽ ở đây.”“Ách, A Lỵ...”Cô không để ý đến anh, đi thẳng vào nhà anh, cởi giày xăng-đan, tự mình tìm phòng bếp, nói rõ tối nay không cau mày, bất đắc dĩ đóng cửa chính, khóe miệng lại hiên lên nụ cười vui sướng nhất từ khi xuống núi tới nay.
truyen thu mua vo truoc